Thi sĩ Tản Đà phát biểu rằng: “Đồ ăn ngon/ chỗ ngồi ăn không ngon/ người ngồi ăn không ngon/ không ngon! Đồ ăn ngon, chỗ ngồi ăn ngon/ người ngồi ăn không ngon/ không ngon! Đồ ăn ngon/ người ngồi ăn ngon/ chỗ ngồi ăn không ngon/ không ngon!…”
Lại nữa, theo Vũ Bằng món phở ngon phải hội đủ “một nhúm bánh phở; một ít hành hoa thái nhỏ, điểm mấy ngọn rau thơm xanh biếc; mấy lát gừng màu vàng thái mướt như tơ; mấy miếng ớt mỏng và đỏ màu hoa thiên vừa đỏ sẫm như hoa lựu…trên tất cả những thứ đó, người bán hàng thái thịt bò từng miếng bày lên…chỉ còn phải lấy nước dùng và rắc một ít hạt tiêu, hay vắt mấy giọt chanh (nếu không là tý dấm)…” Việc ăn quả thực cầu kì trong mắt người xưa. Saigon hôm nay cũng không ít người sành điệu, chỉ một cú nhấp con “mao” ta đã biết ăn vằn thánh phải đến Hà Tôn Quyền, nhấm nháp bột chiên phải ra Võ Văn Tần. Rồi thì cả một thế giới quán xá trong hun húc những con hẻm sài thành sẽ hiện ra sau cú gõ google kèm theo lời chỉ dẫn tận tình của những netizen sinh viên cũng eo hẹp hầu bao như tui vậy.
Ăn, với tui trước hết là một lạc thú. Thử tưởng tượng, trong cái nóng bức của trưa phương nam, bụng đói cồn cào, ta ngồi xì xụp húp tô canh chua me dầm, có màu đỏ của cà, màu vàng của khóm, màu xanh của bạc hà, rau thơm, màu trắng của giá thêm chút nâu giòn của tỏi phi, chút cay của ớt xắt, nhẹ nhàng đưa đôi đũa dẻ lấy khứa cá lóc trắng phau (đương nhiên là mỏng lét), chấm vào dĩa nước mắm đậm đà rồi nhấm nháp, và cơm, thêm một ngụm canh nữa. Chao ôi mát cả lòng, thỏa cả dạ. Các bạn sẽ cười tui, nghèo mà còn ham phức tạp, xin thưa rằng không đâu ạ, tui nào có cầu kì, canh chua thì ở đâu chẳng bán nhưng quan trọng khi ăn nên để ý một chút, hãy nhấm nháp để tìm ra cái thú vị của từng cọng rau, cái màu sắc của từng loại nguyên liệu. Chỉ mất vài phút thôi bạn à nhưng nó sẽ làm cho bữa ăn cá thì ít mà canh thì nhiều của chúng ta trở nên hấp dẫn.
Trời vừa xẩm tối, tui móc điện thoại ra nhắn tin cho thằng bạn thân, “ Qua tao đi ăn nha mậy”. Bạn đừng lầm tưởng rằng hôm nay là đầu tháng, chơi sang dẫn bạn đi ăn kẻo mà lầm đấy! Chỉ là mời nhau kiểu Mỹ, ta đi ăn chung nhưng của anh, anh trả, của tui, tui trả, và ví ai người đó rút. Thế là thành “một đôi” đi ngồi tiệm, nói tiệm cho sang thế thôi thực ra cũng chỉ là dăm cái bàn, vài cái ghế được che chắn bên hàng hiên con hẻm, đơn giản mà vui vì ta có bạn ngồi cùng. Ăn ngon là phải được nói, ăn là nạp vào, nói là xả ra, như vậy mới cân bằng được. Chuyện trường, chuyện lớp, chuyện tình yêu, chuyện gẫu hứng cứ thế tuôn ra trên chiếc bàn nhỏ với những món ăn bình dị trong không gian ồn ã thanh âm cuộc sống. Một cơn gió thoảng qua xoa dịu đi chút mồ hôi lấm tấm đọng lại sau tiếng hít hà no nê của đôi bạn hàng quán. Hãy cảm nhận đi, cuộc sống thi vị lắm đấy!
Ăn ngon với tui không có nghĩa là phải đi đúng quán, ăn đúng món trong một không khí lịch sự sang trọng. Ăn ngon chỉ đơn giản là được ăn khi đói, không phải ăn một mình và ăn phải thật thoải mái. Ông bà ta có câu khi đói thì ăn cái gì cũng ngon, đời nay vẫn đúng, khi đói cái bao tử của chúng ta làm kích thích sự “thèm”, có “thèm” thì mới có hứng ăn. Chỉ ăn khi đói làm thỏa mãn một nhu cầu, thỏa mãn cho bản thân sau những giờ mệt nhọc, chỉ ăn khi đói còn làm giảm cho ta nguy cơ béo phì quá cỡ vì hay ăn vặt, ăn vô tội vạ. Được ăn và được nói chuyện với người hợp ý mình làm tăng hưng phấn cho bữa ăn, dù thức ăn chỉ bình dân, đơn giản nhưng cảm giác ngon miệng tăng lên rất nhiều so với khi ta chỉ ngồi một mình trước món ngon vật lạ. Bởi khi ấy, “ợ” lên một tiếng phải cố nén lại, hít hà một hơi không ai cười cùng, chán lắm thay! Và ăn ở một khoảng không gian khoảng khoát khí trời, không quá ồn ào, không mùi máy lạnh, tự do hít thở căng đầy oxi của không khí, ăn mà không bị ép, ăn mà không gò bó đó chính là ăn thoải mái. Xì xụp, rột rột, xuýt xoa, tất cả những thanh âm ấy trong một hàng quán bình dân thật gần gũi mà giản dị, nó hơn cả tiếng nhạc từ dàn âm thanh hiện đại trong một phòng ăn bóng loáng, nó đơn giản là một thứ gia vị của cuộc sống nên nếm thêm cho lành, cho ngọt cái đơn sơ của bữa ăn sinh viên thường ngày. Ăn cho ngon đâu quá phức tạp phải không?
Khắc Huy
No comments:
Post a Comment