Sunday 1 November 2009

Phút lãng đãng


Nắng lúng liếng rải sắc vàng lên những khối nhà bê tông cao tầng.Đã cuối thu rồi thì phải? Khái niệm mùa dường như không còn nữa trong cái náo nhiệt, năng động của nhịp sống Sài thành. Bình minh vội vàng đến để rồi hoàng hôn cũng vội vã trôi đi, nắng dù màu gì cũng mau rơi lại nhường chỗ cho màn đêm. Và, đêm cũng ồn ào, tấp nập. Cứ thế, có một vòng chảy vô hình cứ cuốn phăng đi những cảm xúc chưa kịp lắng lại. Bỗng chiều nay, ta bị nắng níu chân…

Hình như, trong nắng có tiếng hạ hời của thời gian khơi về những kỉ niệm cũ tưởng chừng đã rớt lại cùng năm tháng. Ta chợt thấy mình là đứa bé con ngồi nghịch ánh vàng len qua ô cửa, dõi ánh mắt nhìn ra khung trời rộng mà chờ mẹ tan sở, mang theo vòng tay ấm áp. Ta cũng nghe thấy tiếng xào xạc của cây xoài cổ thụ khiến những ô nắng đâm xiên qua tán lá cũng nhảy nhót theo tiếng cười giòn tan của đám trẻ bắn bi giữa sân nhà. Ta còn nhớ nắng vàng mời gọi ta cùng tóe nước sau cơn mưa rào cuối hạ, ngắm những giọt nước còn đọng lại trên hàng hiên mái ngói rơi xuống sóng sánh cả khoảng nước trước nhà. Và hình như, có cả hương nhãn thoang thoảng cài lên tóc của cô bạn từ phương xa trở về, làm tâm hồn của cậu bé vừa bước qua tuổi thơ xao động giữa những tia nắng tươi vui.

Chiều nay, ta và nắng thành hai người bạn, nắng kéo ùa về cả tuổi thơ. Ta thấy lòng nhẹ nhõm. Đi trong nắng ta tìm lại mình của những ngày xưa. Phải chăng nắng đang thì thầm nhủ rằng ta ơi lắng lại một khắc đề thấy cuộc sống luôn lung linh sắc màu, nghỉ lại một nhịp để cảm nhận những yêu thương. Phía cuối chân trời mặt trời đang tắt dần, nắng lặng lẽ chia tay ta nhưng ta tin rằng nắng ngày mai cũng như nắng của hôm nay và nắng cùa kí ức, vẹn nguyên không bao giờ thay đổi.

Saigon, một ngày nắng đẹp
Khắc Huy.

No comments:

Post a Comment