Còn chưa kịp cười chê màn ra mắt chẳng mấy hào nhoáng của
chiếc Iphone 4S thì tôi bỗng chốc thảng thốt khi nhận được một tin dữ:
Steve Jobs đã qua đời...
Một buổi sáng mưa lạnh
và gió tràn qua khe cửa sổ. Tôi bất chợt tỉnh giấc và dụi mắt, với tay
về phía sau lấy chiếc di động. 7h sáng. Haiz, lại phải đi học. Chiếc lap
vẫn sáng, dạo này toàn ngủ quên hay cố tình đi ngủ mà không thèm tắt
lap. Những sắc màu và nhũng dòng chữ quen thuộc của Facebook. Với đôi
mắt cận loạn, tôi tiến sát về phía màn hình.
Top News... "Steve Jobs has died."
Bần thần trong giây lát. Dụi mắt và mò mẫm tìm chiếc kính.
...
Kiểm tra hàng loạt thông tin trên những trang công nghệ tôi hay ghé qua...
Một cú điện thoại. "Kiểm tra đấy. Lên lớp mau đi"
Cập nhật vội dòng status. "Tạm biệt Steve Jobs."
Hình
như Steve Jobs chưa bao giờ là người khiến tôi phải thần tượng, tôi coi
ông chỉ như một người lãnh đạo có tầm nhìn và có những ý tưởng thật mới
mẻ. Có lẽ tại tôi chưa bao giờ là fan của Qủa táo cắn dở (mặc dù luôn
theo dõi những biến động hay những sản phẩm mới của công ty này). Có lẽ
tại như một triết lý mà tôi từng đưa ra, những người đứng sau thần tượng
số một của tôi trong cùng lĩnh vực, không đáng là người tôi phải quá đề
cao hay coi trọng. Nhưng khi biết rằng ông đã mãi mãi ra đi, tôi có cảm
giác gì đó day dứt đến khó tả.
Cả ngày hôm nay, tôi
không đếm được đã có bao nhiêu chữ Steve Jobs đã lướt qua mắt tôi. Nhưng
chắc là rất nhiều, đủ để tôi cảm nhận hôm nay là một ngày đặc biệt hơn
những ngày khác. Sự ra đi của một nhân vật có ảnh hưởng quả thực có sức
lan tỏa quá mạnh mẽ. Sự thất vọng về buổi ra mắt của Iphone 4S được thay
thế một cách chóng vánh bằng những niềm tiếc thương tới nhân vật đã
thay đổi thế giới. Tôi nhận ra rõ rệt thứ triết lý mà tôi đã được đọc cả
ngàn lần trong những cuốn sách, bài viết, những bộ phim hay lời lẽ từ
những người khác, rằng có những người sẽ sống mãi kể cả khi họ biến mất
khỏi trần thế.
Cuộc đời con người thật ngắn ngủi. Và chẳng
ai thoát được cái kết cục phải từ giã cuộc đời này. Trong sâu thẳm con
người là một nỗi sợ hãi vô vọng về cái chết. Nhưng có lẽ nếu được sống
và làm được như Steve Jobs, thì cái chết bỗng chốc trở thành một động
lực để con người ta luôn luôn phải cố gắng và thể hiện hết khả năng của
bản thân.
Tôi nghĩ Steve Jobs vẫn chưa thực sự thỏa mãn
với những gì ông đạt được. Như một câu nói nổi tiếng của ông trong bài
diễn thuyết tại ĐH Stanford: “Stay hungry. Stay foolish" - Hãy cứ khát
khao. hãy cứ dại khờ. Tôi nhớ lại những bộ phim tôi từng xem... Dường
như bệnh tật, cái chết cận kề là một động lực lớn vô bờ bến, có thể
khiến con người ta trở nên mạnh mẽ và có ý chí lớn lao: Hãy sống như thể
ngày mai là ngày cuối của cuộc đời.
Bản thân tôi vẫn sống
như thể mình vẫn còn ngày mai, vẫn còn đủ thời gian để làm những công
việc của mình. Một thứ suy nghĩ bảo thủ và trì trệ, kìm hãm những giấc
mơ lớn lao. Thực sự tôi luôn suy nghĩ một cách nghiêm túc những gì mình
có thể làm, về những công việc mà mình cần phải làm
ngay, cần phải cố gắng để đạt được. Nhưng có lẽ từ Suy nghĩ đến Hành
động là một khoảng cách không dễ vượt qua.
Tôi cũng muốn được như Steve Jobs. Tôi muốn những gì tôi đạt được vượt qua sự sống và cái chết. Một ước mơ có quá xa vời?!
No comments:
Post a Comment