Wednesday, 5 December 2012
Sự thật qua lăng kính
Không hiểu dạo này tại vồ vập với thông tin nhiều quá hay sao mà đầu óc tôi luôn nghĩ về những sự kiện đang xảy ra. Giả sử tôi có đủ nhiệt huyết thì chắc đã viết ra được ít nhất là vài ba bài rồi. Nào là vụ Sát thủ đầu mưng mủ bị ném gạch, nào là vụ nốt ruồi và răng của hoa hậu Ngọc Trinh, nào là vụ suýt nữa thì phải dậy sớm rồi 6h30 bước vào lớp ngáp ruồi, nào là thủ pháp biến phim nhân văn thành phim giải trí, nào là vụ nên để Tấm trả thù mẹ con Cám thế nào cho nhân đạo mà vẫn răn đe được những kẻ lòng lang dạ sói. Tưởng như đó là những thứ chẳng liên quan đến nhau nhiều lắm. Nhưng rồi qua sự phân tích phức tạp hay hỗn tạp của tôi, những thứ đọc được khiến tôi tự nhiên cảm thấy rợn tóc gáy về lĩnh vực tôi đang theo đuổi.
Miệng lưỡi truyền thông quả thực đáng sợ. Cứ như thể ngày hôm nay anh chẳng may bước ra đường gặp một cô gái lạ hoắc, bị cô ta tát cho một cái rõ đau và ngày hôm sau người ta đồn ầm lên anh phụ tình, rồi là khiến cô ta có bầu, nặng nề hơn là anh đã cướp đi mạng sống của thằng cô ta đang theo đuổi. Và rồi anh không chịu nổi búa rìu của dư luận và trốn chạy, thậm chí tìm đến cái chết.
Báo chí, truyền thông dường như đang sử dụng quyền lực của họ một cách tối đa, nhưng không phải để thực hiện phản ánh xã hội đơn thuần. Xã hội qua lăng kính bị bôi đen hoặc rất đen, có cảm giác xung quanh chúng ta toàn là những kẻ khốn nạn và đầu óc bệnh hoạn, trong đầu ẩn chứa đủ thứ âm mưu giết người, hãm hiếp, cướp bóc, trấn lột, bạo hành,... Họ phê phán, trù dập những con sâu làm rầu nồi canh một cách nhiệt tình mà không nhìn nhận hay bất chấp chuyện mình cũng là một trong những con sâu đó. Một mặt họ nói phải giữ gìn sự trong sáng của tiếng mẹ đẻ, nhưng ngay chính họ đang khiến người ta giãy nảy lên bằng những "cái tít như con bọ xít". Đời sống riêng tư của các thể loại nhân vật, thậm chí con cái và vật nuôi của những nhân vật đó cũng được lôi ra để tạo nên những bài báo dài gấp vài ba lần cái tít và tràn ngập những hình ảnh màu mè và nhiều khi đi ngược lại thuần phong mĩ tục.
Có vẻ nhiều người luôn cho rằng bản chất của mình là tốt đẹp. Nhưng nhiều khi chúng ta đọc những bài báo khiến chúng ta căm phẫn, muốn kẻ được nhắc đến phải bị hành quyết ngay lập tức, rồi nhìn nhận một cách cực đoan và phiến diện trước các sự kiện, trào lưu, rồi mong muốn vùi dập những thứ khiến chúng ta ngứa mắt. Những người phản ánh, phân tích và mang tới cho chúng ta thông tin đó, liệu họ có nghĩ rằng họ đang khơi dậy mặt tối trong các độc giả của họ. Tôi tin là những con chữ họ viết ra có thể gây ra tội ác, không kém những thứ mà họ phê phán trong những bài báo họ viết - những thứ kích thích sự bạo lực, bệnh hoạn, băng hoại đạo đức và văn hóa.
Làm ơn hãy "Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói", không chỉ để thu hút, mà trong bảy lần uốn lưỡi ấy, mọi khía cạnh, ý nghĩa, sức ảnh hưởng của vấn đề được nhìn nhận một cách thấu đáo trước khi đưa ra công chúng.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment